Bây giờ các chị gái đi lính đều tự nhiên thành thục như vậy hay sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Đàm Hi.
Không có lý nào vừa mới đến đã tự giới thiệu bản thân như vậy chứ?
Chẳng lẽ bộ đội vốn có quy tắc đó à?
Dù sao thì cô cũng không mấy hứng thú.
Cho nên, Đàm Hi chỉ gần đầu theo phép lịch sự, chứ không có dự định giới thiệu bản thân lại.
Cô gái cười lơ đễnh, nghiêng người ra ngoài, đi lướt qua vai Đàm Hi.
Ha, chẳng qua chỉ là một cô gái được chiều chuộng nên thành hư thôi, ông Cát đúng là chuyện bé xé ra to...
Khi Đàm Hi đi vào, ông Cát đang mỉm cười, không hề thấy có vẻ gì uy nghiêm cả.
“Đến rồi à, ngồi đi” Chỉ vào chiếc ghế gỗ đối diện.
“Cảm ơn” Đàm Hi ngồi xuống, “Ngài tìm tôi đến đây có chuyện gì không?”
“Nghe nói cô đã được nhận giải thưởng Luciano, chúc mừng cô”
Đàm Hi cũng không hề xấu hổ, hào phóng đón nhận, sau đó cảm ơn.
Vẽ hài lòng trong đôi mắt ống Cát càng rõ rệt hơn. Mỗi khi ông ta dùng ánh mắt đó nhìn mình, Đàm Hi đều cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, quả y như rằng....
“Chuyện tôi đề nghị cô gia nhập bộ đội đặc công lần trước có suy nghĩ thế nào rồi?”
Lại nói đến đề tài này.
Đàm Hi thực sự thấy mệt mỏi trong lòng. Cô đã nói vô số lần rồi, nhưng ông già này vẫn không nghe ra, không khỏi trầm giọng xuống, ngữ khí cường ngạnh, “Tôi sẽ không thay đổi chủ ý”
Ông Cát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867310/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.