Lưu Diệu thăm dò nhắc đến mấy câu.
“Thu mua?” Đàm Hi cười lạnh, lấy tiền của mình đi mua đồ của mình, não cô có phải bị úng nước đâu?
Không sai, hiện tại đúng là Thịnh Mậu đang ngày càng hoàng kim, nhưng cô không muốn cho hai kẻ họ Đàm đó được hỏi một chút nào cả.
Đàm Thị vốn dĩ là thứ cha mẹ nguyên chủ để lại cho cổ, dựa vào đầu mà phải dùng tiền mua về từ tay người khác:
Lưu Diệu không rõ những khúc mắc ở trong chuyện này, nhưng mối quan hệ giữa “Đàm Hi” và “Đàm Thị” rõ ràng như vậy, anh ta vẫn lờ mờ đoán được một chút, có lẽ là ân oán trong gia đình giàu có, tranh đoạt gia sản gì đó.
Ở đây không nói rõ được ai đúng ai sai, anh ta cũng chẳng phải là sứ giả chính nghĩa gì, chỉ cần nhớ một điểm này: Đàm Hi chỉ ở đâu thì anh ta đánh về hướng đó, không cần nhiều lời!
“Tiếp sau đây phải làm thế nào bây giờ?”
Đàm Hi trầm ngâm một chốc, “Hiện nay Thịnh Mậu nắm giữ được bao nhiêu phần trăm cổ phần của Đàm Thị?”
“Ba mươi bảy phần trăm
“Ít thế thôi à?”
“Vâng, đều là số cổ phần phân tán tập hợp lại, cộng với không ít cổ đông vừa và nhỏ trong Đàm Thị, phân tán rải rác quá mức”
“OK. Tiếp theo sẽ bắt đầu ra tay từ những cổ động vừa và nhỏ, tôi không cần biết các anh dùng lợi ích để dụ dỗ hay lay động họ bằng tình cảm, nửa tháng sau, tôi phải nhìn thấy kết quả”
“Tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867297/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.