Ông Bàng nghe thấy thế, hít ngụm khí lạnh, “Thật ư? Không nói đùa chứ?”
Vụ án khủng bố tấn công ở Tân Thị lúc trước, Đàm Hi bị lôi đi phá giải mật ngữ, ông đã nhìn thấy được trình độ về mặt kỹ thuật máy tính của cô nhóc đó, nhưng không ngờ ngay cả hệ thống quân đội cổ cũng có thể xâm nhập vào được.
Thật là...
Mặt mày ông Cát nghiêm túc: “Tôi nói nghiêm túc đấy, ai nói đùa với ông chứ?”
“Cho nên hôm nay ông tới là vì...” Bạn bè mấy chục năm, trong lòng Bàng Diên Chiểu đã đoán ra được, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Ông Cát cũng không vòng vo với ông ấy nữa: “Bộ đội đặc công rất cần nhân tài máy tính.”
“Tại sao bắt buộc phải là Đàm Hi?”
“Nó đủ ưu tú.”
“Hiếm khi mới nghe ông khen ai đó.” Xem ra cô cháu dâu của ông đúng thật rất giỏi.
Trong lòng bỗng thấy tự hào một cách kỳ lạ.
Ánh mắt của thằng nhóc Lục Chinh không tồi, ngay cả tìm một cô vợ cũng không phải là người thường.
Phải biết rằng, có được một câu khen ngợi của ông Cát, còn khó hơn lên đỉnh Everest.
Ông Cát thấy ông không có phản ứng trực tiếp, nôn nóng làm rõ sự việc: “Tóm lại, hạt giống Đàm Hi này bắt buộc phải vào bộ đội đặc công!”
Bàng Diên Chiểu bị dáng vẻ ngang ngược của ông ta chọc đến buồn cười, “Nghe ý của ông thì cô bé ấy từ chối rồi?”
Sắc mặt ông Cát bỗng dưng trở nên khó coi, giọng điệu dữ dằn: “Còn chẳng phải do thằng nhóc Lục Chinh kia làm hư chuyện hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867290/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.