“Ta nghe Thời Cảnh nói, kỹ thuật máy tính của cô là do cô tự học lấy?”
Đàm Hi gật đầu.
Hai mắt ông Cát phát sáng, hai tay đấm vào nhau, nhả ra hai chữ...”Thiên tài!”
Đàm Hi tỏ vẻ khiêm tốn kịp thời, thể hiện không dám nhận, nhưng trong lòng lại vui mừng nở hoa.
Còn có gì khiến người ta phấn khích hơn việc nhận được khẳng định trong lĩnh vực chuyên môn của mình chứ?
Mỗi khi vào lúc này, cô đều không khỏi nhớ đến Cố Miên, đó mới là thiên tài đích thực, học thức đầy bụng, vô cùng tài giỏi.
Nếu không vì cậu ấy, dựa vào tính cách hoang đường trong kiếp trước của Đàm Hi, vốn chẳng thể nào chịu ngoan ngoãn học tập, càng đừng nói đến việc nắm vững bộ môn kỹ thuật lập trình khó nhai như thế.
Sao cô lại may mắn đến thế...
Kiếp trước có ánh nắng mặt trời dịu dàng ấm áp như Cố Miền, kiếp này có một bầu trời sao rộng mênh mông như Lục Chinh.
Ông Cát thấy tâm trạng của cô bỗng nhiên đi xuống, suy nghĩ dường như đã bay xa, bèn họ mạnh một tiếng, cố ý kêu gọi sự chú ý của Đàm Hi.
Chủ đề tiếp theo lại trở về theo kiểu hỏi đáp vô thưởng vô phạt, chủ đề thay đổi liên tục, nhưng triển khai theo cùng một mục đích...
Khuyến cô nhập ngũ!
Đàm Hi trả lời rất lễ phép, vào lúc quan trọng lại không hề mắc câu: “Tôi quả thật không hề có ý định nhập ngũ.”
Ông Cát lại đổi sách lược một lần nữa, lấy Lục Chinh làm đường dẫn, khuyên bảo: “Cô không muốn trải nghiệm những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867280/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.