Hứa Trạch trầm ngâm trong chớp mắt, “Bên phía bộ chỉ huy chắc chắn sẽ phải trinh sát tới tìm kiếm và tiếp ứng bọn họ thôi.”
“Thế nên, chúng ta cần phải bố trí hiện trường, cố gắng dẫn dụ binh lực của quân địch về phía Nam.”
“Nói thì dễ lắm, nhưng phải bố trí thế nào đây?” Hứa Trạch nhíu mày.
Nếu đã chế tạo một vào “dấu vết để lại” cho đối phương phát hiện, nhưng lỡ như quân địch không phát hiện ra hoặc hiểu sai ý thì có khi lại hóa khéo thành vụng.
Quá rõ ràng lại dễ làm người ta nghi ngờ.
Tóm lại, không thể không rõ ràng, cũng không được quá rõ ràng.
Phải làm sao để khống chế trong phạm vi có thể lừa dối đối phương thành công, dù sao Hứa Trạch cũng không làm được cái này.
Bảo cậu ta ra trận liều mạng, vung tay đánh người còn đỡ, chứ mà bày mưu tính kế, lục đục với nhau kia, vậy xin miên.
Đàm Hi ngược lại, nắm tay không đủ lực nhưng đầu óc lại quá khôn.
“Yên tâm đi, cao nhân tất có diệu kế.”
Ba rưỡi sáng, Đàm Hi và Hứa Trạch cùng đánh thức mọi người dậy.
Trương Quán ốm túi ngủ, ngồi bật dậy: “Tập hợp à? Sao không nghe thấy tiếng còi của huấn luận viên thế?” Tên này còn tưởng mình vẫn đang tập quân sự.
Từ Dương: “Vãi chưởng... Nửa đêm nửa hôm sao đã gọi dậy rồi?”
Lưu Minh: “Hả? Trời vẫn chưa sáng...”
Đám nữ sinh bên này, Thẩm Hàn và An An nhanh nhẹn nhất, Nhiễm Dao thứ hai, Hàn Sóc là người bò dậy cuối cùng.
Bất chấp tất cả, đầu tiên phải ngáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867266/chuong-885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.