THĂM DÒ
Mắt Phương Mãn sáng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Lục Chinh với vẻ đắc ý, thậm chí còn có cả sự khiêu khích.
Đáng tiếc, đối phương chẳng để ý tới anh ta, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Lữ trưởng Phương vất vả lắm mới hòa được một ván: “...”
Trình Cương tiến lên: “Bọn họ đang ở đâu?”
“Phạm vi hoạt động trước mắt của đội bảy là cách khu vực 1106 tầm hai kilomet, còn đội ba thì đang lòng vòng ở khu vực đập chứa nước Miệng Cáo
Đập chứa nước Miệng Cá!
Phương Mãn và Trình Cương liếc nhìn nhau, cùng đồng thời nghĩ tới...
“Bọn họ đu dây đổ bộ?”
Anh lính gật đầu: “Sau khi radar bên ta phá giải được hệ thống phản trinh sát của máy bay trực thăng thì đã xác định được sáu phút trước, máy bay chở thành viên đội ba từng xoay vòng quanh trên khu vực đập chứa nước Miệng Cá.”
“Giờ thì sao?”
“Sau khi bổ sung dầu thì đã quay trở về căn cứ.”
Sắc mặt Phương Mãn trầm xuống, ném cho Lục Chinh ánh mắt hình viên đạn. Ngay cả Trình Cương cũng cảm nhận được sự tức giận và buồn bực kia, huống chi là Lục Chinh?
Nhưng người ta căn bản chẳng thèm để ý tới, vẫn mang dáng vẻ mọi chuyện chẳng liên quan tới mình.
Loại công phu dưỡng khí này quả thực... khiến người khác không thể theo kịp.
“Lục Chinh!” Phương Mãn gọi thẳng tên thật của anh, nghiễm nhiên mang thái độ khó chịu, “Đúng là tôi đã coi thường đám sinh viên kia rồi!”
Người do Lôi Thần tự mình dẫn dắt quả nhiên là rất có tài năng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867252/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.