Ôm cây đợi thỏ...
Đây cũng là chuyện làm Hứa Trạch lo lắng.
“Bọn họ dám!” Từ Dương vỗ đùi, lòng đầy căm phẫn, “Trên Nội quy diễn tập đã viết rất rõ ràng là trước khi chúng ta hoàn thành việc ẩn nấp bên trong phòng tuyến thì lữ đoàn không thể tự tiến hành động, thậm chí còn không được hạ bất kỳ mệnh lệnh gì. Nếu bọn họ mai phục ở điểm hạ cánh, vậy chẳng phải chúng ta cũng có thể không cần tuân theo quy tắc diễn tập như bọn họ à?”
Hứa Trạch bình tĩnh hỏi: “Rồi sao? Cậu định làm gì nữa nào?”
“Tớ... tớ đi khiếu nại!”
“Cấp trên là ai chứ?”
Từ Dương cứng họng.
“Cho dù cậu tìm được rồi thì có tác dụng gì sao? Nói thẳng ra là chúng ta đã thua. Thắng làm vua, thua làm giặc, không có bất kỳ quyển lên tiếng nào cả đầu.”
“Thế thì... Không thể xin làm lại một lần nữa à?”
Hứa Trạch trợn trừng mắt, hoàn toàn cạn lời.
Tạ Từ ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng co giật, “Chàng trai à, cậu thật đúng là... quá ngớ ngẩn rồi
đấy.”
Từ Dương hậm hực ngậm miệng, được rồi, là cậu ta chẳng biết gì.
Đàm Hi: “Có thể thay đổi điểm hạ cánh không?”
Hứa Trạch nhìn cô, lắc đầu.
Trong phạm vi mấy trăm kilomet đều là rừng cây, ngoại trừ điểm hạ cánh đã được chỉ định ra thì gần như không thể tìm được khu đất trống nào đủ cho máy bay hạ cánh cả.
“Vậy thì không hạ cánh.” Nhẹ nhàng, bâng quơ.
Hứa Trạch nhíu mày, dường như hiểu ra, “Ý của cậu là... đu dây đổ bộ ư?”
Đàm Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867250/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.