Trước cửa trang trại.
Bốn tên trùm đầu đen vác súng đang tuần tra canh gác. Mặt trời giữa trưa gắt gao khiến người ta thấy hơi choáng váng, trước mắt cũng như có từng mảng lờ mờ lắc lư.
“Đệch sao nóng thể không biết.” “Không chỉ nóng mà còn đói bụng nữa. Xe đưa cơm đã đi được một lúc rồi, sao vẫn chưa có người đến thay ca cho chúng ta thế?”
“Đợi lúc nữa đi”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ngay.
“Lão Tam! Vất vả rồi! Dẫn anh em đi ăn cơm đi!”
“Đệch, sao bây giờ mấy cậu mới tới hả?!” Một nắm đấm vung lên trúng ngực đối phương.
Người đó cũng không hề tránh né, cười hì hì rồi nói mấy câu cáo tội, “... Được rồi, cậu đừng có lề mà lề mề nữa, nếu còn chậm trễ nữa là cơm canh nguội hết đấy”
“Đệch! Các cậu còn dám trốn trong đấy bật điều hòa à? Sung sướng nhỉ!”
“Thì lần lượt còn gì nữa? Buổi chiều các cậu ở bên trong, bọn tối ở bên ngoài, công bằng thế cơ mà”
Nghĩ lại cũng thấy đúng, không dây dưa thêm nữa.
Vung tay lên: “Mấy anh em đi theo tôi, đi vào ăn cơm nào!”
Đột nhiên, bước chân khựng lại, anh ta quay lại nhắc nhở: “Này, các cậu gác cửa cho cẩn thận vào đấy, đám sinh viên đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thấy có vấn đề lắm đấy
“Đừng có dọa nhau chứ, một đám gà mờ thôi mà, làm được trò trống gì!”
“He, tôi nói này.”
“Thôi thôi thôi được rồi, dẫn họ đi ăn cơm đi, đừng có ở đây lôi thôi mãi nữa. Tôi mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867229/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.