Hàn Sóc trợn mắt. Người này đúng là não bằng gỗ mà.
Đàm Hi lắc đầu, ngăn cứ tiếp tục truy hỏi: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”
Từ Dương: “Hay là chúng ta dùng hình ép cung đi? Sợ gì ông ta không nói chứ!”
Lòng bàn tay Vương Bản đổ mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng cuộn chặt nắm đấm lại, “Các cô cậu muốn làm trái quy định diễn tập à?!”
“Xuy, tục ngữ nói hay lắm, kẻ làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần kết quả suôn sẻ, không cần biết quá trình ra sao?
“Có!”
“Được rồi” Đàm Hi lạnh lùng liếc nhìn, “Đồng chí già này không thích đùa, cậu kiềm chế chút đi.”
Từ Dương lặng lẽ cười hai tiếng, hành lễ chào theo nghi thức quân đội: “Tuân lệnh, chị!”
Sau đó đích thân chỉnh sửa cổ áo, phủi bụi cho Vương Bân: “Xin lỗi đồng chí già nhé, tôi đùa thôi mà, đừng coi là thật.”
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu lại không có mấy thành ý.
Vương Bân biết, người ta uy hiếp không được nên cố tình phải hết quan hệ đây mà!
Quy kết tất cả vào hai chữ “đùa vui”, nếu thực sự truy cứu thì có ai dám nói họ vi phạm quy định chứ?
Ha...
Mới tí tuổi đầu mà đã biết suy tính sâu xa như vậy rồi.
Đợi đã!
“Tại sao các cô cậu trà trộn được vào đây?” Vương Bản thấp thỏm trong lòng. Ông ta đã lờ mờ đoán ra được.
“Nói ra thì cũng phải cảm ơn ông” Hứa Trạch lên tiếng, tức chết người không đến mạng.
Vương Bần trợn trừng mắt, phẫn nộ quát tháo: “Hai cây gỗ chặn giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867225/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.