“Cậu còn do dự gì nữa?” Đàm Hi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt sắc bén.
Hứa Trạch quay đầu đi.
Đàm Hi hừ lạnh một tiếng: “Trốn trốn tránh tránh, không ra dáng đàn ông tí nào cả!”
“Tớ không trốn tránh!”
“Cậu lo mọi người sẽ không đồng ý với kế hoạch này?”
Hứa Trạch hơi kinh ngạc: “Thì ra là cậu biết...”
“Tớ nói đúng rồi? Cậu thật sự đang lo lắng vấn đề ngu ngốc đó ư?”
“Có cần thiết phải thế không?” Đàm Hi hỏi cậu ta.
“Sao lại có cần thiết phải thế không? Nhỡ chẳng may họ không đồng ý, thì tớ..”
“Tại sao họ lại không đồng ý?! Có tư cách gì mà không đồng ý?!” Đàm Hi cao giọng, gương mặt ánh lên sự sắc bén, khí thế bỗng chốc bùng nổ khiến Hứa Trạch đứng im tại chỗ, không thể cử động được.
Một lúc sau, mới phản ứng lại được.
Không ngờ “nữ vương Đàm” khi ngóc đầu trở lại, lại là một màn giáo huấn sấp mặt, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào tim...
“Ngay lúc này đây, ở chính chỗ này, cậu, Hứa Trạch, chính là đội trưởng, chính là cấp trên! Không ai được phản bác cậu cả, đã hiểu chưa? Cậu có thể ra lệnh để mọi người thực thi, thậm chí có thể yêu cầu chúng tớ phục tùng tuyệt đối.”
Đàm Hi dùng chữ “chúng tớ” chứ không phải là “họ”, có nghĩa là cô đã dẫn trước đưa cả bản thân mình vào hàng ngũ phải thực hiện mệnh lệnh.
Vô cùng thành ý.
Hứa Trạch hơi ngẩn người, đúng vậy, cậu ta là đội trưởng, nhưng mà...
“Tớ như vậy cũng được coi là cấp trên à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867222/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.