Mọi người nhanh chóng nhất trí lựa chọn tuyến đường thứ hai.
“Nhiễm Dao xem kỹ bản đồ, lật đi lật lại ba lần. Sau khi đã chắc chắn không có gì sai sót nữa, họ mới chính thức xuất phát.
“Chậc, bộ trang bị này nặng quá... Cái lưng chữ nhất của anh mà bị ép cong mất phải nam thao?!”
“Nói chuyện không cần mất sức à?”
“Cưng à, chắc chắn là cậu đang châm chọc tớ!”
“Biết là tốt.”
“Cậu không thể như thế được.”
Giọng nói dần đi xa, cho đến khi không nghe thấy được nữa.
Đột nhiên một loạt tiếng động huyên náo từ bụi cỏ vang lên. Một giây sau, một người mặc đồ rằn ri đi ra.
Chu Dân nhanh nhẹn phải có trên người xuống, nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, nhìn về hướng tiểu đội của Đàm Hi rời đi, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.
Thay đổi tuyến đường ư?
Đúng là thức thời đấy.
Qua sông lại cộng thêm theo leo núi, dù là lính đặc công chuyên nghiệp cũng phải mất sức rất nhiều mới làm được, huống chi là một đám gà mờ?
Dừng bước kịp thời là chính xác. Nhiều khi, “đâm đầu vào chỗ chết cũng không quay đầu lại” không phải là biểu hiện của dũng khí mà là một kiểu hành vi thất sách cực độ!
Nếu đã biết là chỗ chết vậy tại sao cứ nhất quyết phải đâm vào đó mới chịu cam lòng chứ?
Kịp thời điều chỉnh hướng đi, tránh lối đó đi đường vòng mới là sự lựa chọn thông minh.
Có Hứa Trạch và Đàm Hi dẫn đầu, Chu Dân xưa nay chưa từng nghi ngờ năng lực giác ngộ của đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867215/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.