“Lão Lý, có đôi khi không cần quá tích cực đâu.” Giọng điệu Phó Kiều rất bình thản.
“Có câu “Mất cái này được cái khác, mất công này sẽ được công kia. Những ngày tháng tiếp theo còn rất dài, cậu muốn lăn lộn thế nào mà chẳng được.” Anh ta nói ý ám chỉ.
Lý Khuế bừng tỉnh, cười đầy vẻ gian xảo.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Sáng sớm, khi ánh nắng mai đầu tiên rải xuống mặt đất thì tiếng còi lại vang lên.
Đàm Hi vật vã ngồi dậy từ trên giường, nâng cổ tay thấy mới có năm giờ rưỡi, còn sớm hơn lúc tập quân sự tận một tiếng, không buồn ngủ mới là lạ.
An An đã dậy, thò nửa người ra gọi Nhiễm Dao ở giường bên.
Còn Hàn Sóc do Đàm Hi phụ trách.
“... Dậy đi! Có muốn bị phạt chạy không đấy hả?”
Nghe nhắc tới “phạt chạy”, Hàn Sóc lập tức xoay người ngồi bật dậy, Cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch.
Sau đó, thay quần áo, rửa mặt, chạy như điên xuống lầu.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, thực sự hiếm thấy.
Sau 10 phút đã tập hợp xong, vừa đúng 5 giờ 40 phút sáng.
Không thấy mặt Phó Kiều và Lục Chinh đầu, chỉ có Chu Dân đứng trên đài cao, mặc quân phục chỉnh tề, đĩnh đạc hiên ngang.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát giác ra sự tình không đúng.
Từ trước tới nay, huấn luyện viên Chu nổi tiếng là “hiền hòa, thân ái”, nhưng lúc này lại bưng ra bộ mặt lạnh như sương, ánh mắt nghiêm nghị.
Giống như thể ai thiếu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867210/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.