Thời Cảnh vô cùng đau đớn: “Lão Lục, ghế răng chết rồi, không cứu chữa được nữa.”
“Cậu làm sao mà hiểu được chứ.”
“Sao tôi lại không hiểu...”
“Vì cậu không có bạn gái.”
“...” Một phát trúng tim!
Phó Kiêu rốt cuộc tức không chịu được liền giơ chân đá lên cửa xe, rầm...
Một tiếng vang lớn.
Thời Cảnh nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm, đường đường một Trung tá mà lại bị một cô nhóc đùa bỡn, ha... Trên mặt đã hoàn toàn tối tăm, vô cùng nhục nhã!
Cũng tại Phú Kiều xui xẻo nên mới gặp phải cô nhóc biến thái Đàm Hi kia...
Lý Khuê tiến lên, vỗ bả vai người anh em, an ủi một câu: “Đừng giận nữa, nhìn xem còn thừa bao nhiêu xăng, liệu có lái về được tới trung tâm huấn luyện không.”
“Khỏi nhìn, chưa đi được 3km thì cũng cạn sạch xăng rồi.”
Cả người Lý Khuê đờ đẫn.
Cô bé kia thật bạo tay...
Cùng thời gian, trên chiếc xe việt dã lao đi vun vút.
Đàm Hi ngồi trên ghế phụ vừa rung chân vừa huýt sáo, tâm tình cực kỳ sung sướng.
Hứa Trạch nhanh nhẹn cài số, bẻ lái, đến khi xe tới một đoạn nhiều ngã rẽ rồi, cậu ta mới mở miệng hỏi Đàm Hi: “Trái hay phải đây?”
“Phải.”
Bọn họ trở về theo đường cũ, Đàm Hi đã nhớ kỹ con đường đi lúc đầu nên Hứa Trạch mới hỏi cổ.
Nhiễm Dao vẫn chưa hết kinh hồn, chuyện vừa mới phát sinh đã làm cô nàng bị kích thích không nhẹ.
Sao... lại có thể đi trộm xe của huấn luyện viên chứ?
“Hi Hi, cậu với Hứa Trạch... bàn bạc xong kế hoạch từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867205/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.