Đàm Hi thò đầu tới trước mặt anh, chớp mắt: “Sao anh không cười thế?”
Lục Chinh cười, tức quá hóa cười.
Trong đáy mắt xẹt qua sự bất đắc dĩ, “Em đứng ở cửa làm gì hả? Tới mà còn không biết đi vào à?”
Rõ ràng là anh không đóng kín mít, còn để lại khe hở cơ mà.
“Em đang đợi anh ngẩng đầu đấy!” Đàm Hi nhoẻn miệng cười với anh, đôi mắt to ngây thơ và long lanh như nước.
Lục Chinh đột nhiên chẳng còn hứng thú xử lý công việc, càng chẳng viết nổi báo cáo thị sát nữa.
“Chờ anh ngẩng đầu ư?” Người đàn ông nhướng mày, ấm sắc trầm thấp mang theo vẻ gợi cảm.
“Đúng! Ngẩng đầu nhìn em.” Đàm Hi nói như điều hiển nhiên.
“Nhóc con!” Ánh mắt dịu dàng, giọng đầy cưng chiều.
Đàm Hi đứng cách anh một bàn làm việc, khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay chống cằm, ngón trỏ một tay khác hơi ngoắc ngoắc với người đàn ông.
Lục Chinh chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, rời mắt đi một cách mất tự nhiên, khàn giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiếp tục ngoắc.
Người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải ghé sát vào.
“Đấy, anh vẫn hiểu mà!”
Ánh mắt Lục Chinh sâu thẳm, hầu hết khẽ trượt, “Muốn nói cái gì? Hử?”
Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, thò cổ tới, hôn chụt một cái lên môi anh, còn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ trên khóe miệng người đàn ông, “Toàn mùi nước trà...”
“Đừng có đùa với anh.” Ấm sắc trầm xuống như gắn thêm chì.
“Em thương anh còn không hết, sao lại đùa với anh làm gì?”
“Đàm - Hi!”
“Đại Điểm Điểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867193/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.