“Lão Phó? Sao cậu vẫn chưa đi?” Chu Dân từ của ló đầu vào.
“Nghe điện thoại.”
“Xong rồi?”
“Ừ.”
Chu Dân ngoắc tay, “Vậy cùng đi thôi.”
Hai người dọn dẹp xuống lầu, Lý Khuê đã đợi ở đó. “Đến rồi à.”
Chu Dân gật đầu, “Động tác của cậu nhanh thật, đợi bao lâu rồi?”
Lý Khuế: “15 phút 8 giây.”
“Chậc, tính toán cũng khá chuẩn xác đấy nhỉ!”
“Cậu cho rằng ai cũng đỏm dáng như cậu à, còn tranh thủ thời gian về phòng thay quần áo?”
“Bên trên có người đến thị sát công việc, tôi không thể tỏ ra trịnh trọng một chút sao? Vả lại cũng chẳng phải chỉ có mình tôi, lão Phó cũng thay rồi đấy thôi.”
Lúc này Lý Khuế mới chú ý đến Phó Kiểu mặc một bộ đồ rằn ri sạch sẽ, nhất thời cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nếu như bản thân anh ta là một kẻ qua loa cẩu thả, vậy thì Phó Kiều càng là một kẻ qua loa đến tận xương tủy, nhất là tính tình không chú ý vẻ ngoài. Đặc biệt là ăn mặc, sinh hoạt thường ngày, chất lượng phải nói là rất tệ.
Ví dụ như, vào mùa nóng anh ta có thể không thay quần áo huấn luyện trong nửa tháng trời, với cái danh mỹ miều là: chịu được hôi thối cũng là một trong những tố chất cần phải có của người quân nhân.
Hôm nay lại phá lệ thay quần áo sạch sẽ, thật là mới lạ!
“Lão Phó, cậu... không có gì cần giải thích sao?”
“Giải thích cái gì?” Khuôn mặt lạnh như tiền, không chút cảm xúc.
Lý Khuế cạn lời.
Chu Dân loáng thoáng có thể đoán ra được, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867174/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.