Đàm Hi trợn mắt lườm, “Có con ma nào xinh đẹp thời trang như tớ không hả?”
Hàn Sóc gật đầu, “Có chứ, Diễm quỷ đấy.”
“Lắn đi ngay”
“Tớ không có bánh xe, không ăn được.”
Trêu nhau một hồi, bầu không khí sợ hãi đã bay biến đi mất.
Đàm Hi phủi bụi trên tay, “Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải tìm được đường đi.
“Nhưng mà trời tối đen như mực, tìm thế nào được?”
“Chúng ta bắt đầu lạc đường từ sau khi gặp nhau ở chỗ bãi cỏ” Đàm Hi bình tĩnh nhìn quét qua mọi người, “Cách duy nhất chính là quay ngược lại rồi tìm đường”
An An thể hiện thái độ: “Tớ đồng ý”
Hàn Sóc phụ họa, “Vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, logic này không có vấn đề gì?
Còn Nhiễm Dao, Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã gần như không có quyền phát ngôn, cũng không biết phải phát ngôn thế nào. Dù sao thì họ “bám cảng đại gia là có thịt ăn” chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp là được rồi.
Một hàng người trở về bãi cỏ lúc trước.
Hàn Sóc nhón chân, “Vừa rồi chúng ta xuất phát theo hướng này, theo lý mà nói đáng lẽ ra phải không có vấn đề gì mới đúng chứ...”
Sao lại không đúng được?
“Không phải là vấn đề phương hướng” Nhiễm Dao đột nhiên lên tiếng, “Hơn nữa cũng không phải là vị trí này.”
Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng, “Ý cậu là sao?”
Nhiễm Dao tiến lên phía trước hai bước, rồi lại lùi lại, sau đó dạt bãi cỏ, đi về phía bên cạnh, đi khoảng chừng ba mét mới dừng lại: “Nơi chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867140/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.