Mọi người lao nha lao nhao, mở miệng là lập tức nói lời oán giận.
“Mọi người yên tĩnh, nghe tôi nói đã!” Chu Dân đứng ra, “Nội dung hoạt động của buổi tối chủ yếu là học xướng quân ca. Đương nhiên, cũng hoan nghênh các bạn học có tài nghệ lên sân khấu biểu diễn.”
“Thì ra là hoạt động văn nghệ, dọa chết cục cưng mất thôi.”
“Sao không nói sớm tí, tim suýt nữa thì văng ra ngoài.”
Trở lại sân huấn luyện, Đàm Hi dùng hai tay chống, vận sức ở eo, đu người ngồi lên xà kép.
Ở phía chân trời, hoàng hôn rực lửa đang chậm rãi tắt đi.
Gió mang theo sự khổ nóng của ngày hè, phả vào mặt vừa mềm vừa nhẹ, còn nóng hôi hổi nữa.
Hàn Sóc cũng học theo, ngồi ở bên cạnh cô.
Từ xa nhìn lại y như một cặp đôi.
“Nghĩ cái gì mà vẻ mặt thâm trầm thế?” Hàn Sóc duỗi tay đẩy vai cổ một chút, dáng vẻ tùy tiện, không tim không phổi.
“Nhớ đàn ông.” Đàm Hi nhìn về phía xa, ráng chiều màu mỡ gà chiếu lên nửa gương mặt cô, bóng của chiếc mũi càng làm cho hốc mắt trở nên thâm thúy.
“Lục đại soái ca à?”
“U.”
“Đậu phụ là anh ấy dạy phải không?”
“Sao cậu biết?” Đàm Hi liếc sang, máy kiểm nhếch lên.
“Tớ là thiên tài mà!”
“Cút đi...”
Hàn Sóc lặng lẽ cười: “Thực ra cũng dễ đoán, người đàn ông của cậu vừa nhìn đã biết từng đi lính, biết gấp chăn hình miếng đậu là bình thường mà.”
Đàm Hi đột nhiên hứng thú hỏi: “Làm sao mà cậu nhìn đã biết anh ấy từng đi lính?”
“Tinh, khi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3867131/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.