Trong nháy mắt này, thậm chí anh ta còn nghĩ mình là hạng người “có mưu đồ” đầy ti tiện...
Anh ta là do một tay Đàm Hi đào tạo ra, có tư cách gì mà nói điều kiện chứ? Nhưng nếu không đấu tranh cho mình cái gì đó thì anh ta lại thấy không cam lòng.
Cái trước khiến cho anh ta như cảm thấy đeo gông vào người, cái sau lại làm cho anh ta tự khinh bỉ trong tiềm thức.
Đàm Hi nhìn thấy rõ ràng sự đấu tranh trong mắt anh ta, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nói đến cùng, Lưu Diệu cũng chỉ là một sinh viên mới ra đời, trong lòng vẫn còn giữ lại sự lỗi lạc và thẳng thắn, da mặt mỏng, thích nói chính nghĩa, không giống những người đã bị xã hội mài mòn sự sắc bén ngoài kia.
Trong một tình huống tương tự thế này, nếu là người đã ra đời đi làm ba, bốn năm, có thể sẽ không dám há miệng ăn dầy nhưng chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách để ăn được nhiều lợi ích nhất, hơn nữa còn chẳng hề áy náy, cũng không cảm thấy hổ thẹn gì, bởi vì đây là trao đổi đồng giá, cũng là lẽ thường tình mà thôi.
“Lưu Diệu, anh nghĩ kỹ rồi hãy nói, anh chỉ có một cơ hội này thôi.”
“... Nếu Thịnh Mậu mượn xác hoàn hồn thành công, tôi cũng muốn có một vị trí nhỏ.” Lấy hết dũng khí, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng.
Ánh mắt Đàm Hi lãnh đạm, sắc mặt hờ hững.
Lâm Tầm quan sát thấy hết, trong lòng thầm than, bàn tay ở dưới bàn véo mạnh lên đùi Lưu Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866858/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.