“Có mày mới muốn hại chết mọi người!”
“Tiểu Thái, bịt miệng anh ta lại.”
“A?” Tiểu Thái có chút ngớ người, lời này nghe như kiểu lão đại xã hội đen ra lệnh cho đàn em vậy, lạnh lùng, ngang ngược, dĩ nhiên ngầu muốn chết luôn. Nhưng anh là con sen của người dân mà, lãnh đạo đại nhân a!
Tống Tử Văn lướt mắt nhìn qua, Tiểu Thái liền sợ hãi, đang định làm, Nhiễm Dao đứng kế bên nhanh chân hơn anh ta, cũng không biết lượm ở đâu chiếc khăn lông dơ bẩn, nhét chặt vào trong họng của Lý Đại Nhân...
Ơ...
Hai người đàn ông có chút ngẩn người.
Cô vỗ tay, đứng dậy, cười ngây thơ vô tội: “Xong.”
“...”
“Mấy người mau thả anh Đại Nhân ra!” Đều là đàn ông thật thà, Lý Đại Nhân giúp họ ra mặt, họ cũng không thể trơ mắt nhìn hắn ta bị tội được!
“Yên tâm, tôi không làm gì anh ta cả. Bây giờ, có thể nói chuyện được chưa?”
“Anh muốn nói cái gì?”
“Dừng ngay hành động kháng cự của các anh, bởi vì không tác dụng gì với cấp cao ở trên của Phong Lăng, mà còn khiến bản thân vào tù.”
“Anh nói nhăng nói cuội gì thế?!”
“Không tin?” Tống Tử Văn cười nhẹ, “Mấy anh phá hoại nhà dân, gây tai nạn bỏ trốn, sau cùng còn bá chiếm cả mảnh đất công trường, gây ảnh hưởng đến tiến độ thi công. Trên phương diện pháp luật, các anh đã vi phạm nghiêm trọng đến an toàn và tài sản cá nhân và người của tập đoàn.”
“Đừng hù dọa! Tôi, chúng tôi không bị anh lừa đâu!” Đám người bắt đầu chột dạ.
Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866848/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.