Lời này rõ ràng tràn ngập sự sắc bén độc đáo của Đàm Hi, tuy rằng được nói ra từ miệng một cô gái nhưng lại không thể khinh thường được.
Dù sao, Phì Tử cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hiện tại hắn đã hơi hiểu ra... Rõ ràng là giữa A Phi và Ân Hoán có vấn đề.
Từ nhỏ tới lớn, có nhiều chuyện hắn không nghĩ ra thì sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc thì vẫn sẽ hiểu ra mấy phần, dù sao hắn cũng đã sống hơn hai mươi năm rồi.
“Tôi hiểu rồi.” Ân Hoán mở miệng.
“Thật không?” Đàm Hi khẽ cười.
“Cho dù cô có tin hay không thì tôi cũng không có ý định giấu trời qua biển, lúc nên biết thì sẽ được biết thôi.”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối, ý của câu này là...
Cũng đúng, Ân Hoán là người có dã tâm, gia nhập Ám Dạ cũng sẽ tuyệt đối không làm mấy tay lâu la sai vặt, nhưng tầng cấp cao có thể dễ dàng chen chân vào như thế sao? Đặc biệt, thế lực của hội Ám Dạ ở thủ đô này cũng phải đứng hàng số một, số hai.
Xem ra, hắn còn chưa được người ta tiếp nhận, cho dù có miễn cưỡng gia nhập thì chỉ sợ cũng chưa đứng vững chân mà thôi.
Ân Hoán không phải người làm việc theo cảm tính, tại sao hắn lại làm ra lựa chọn này? Hội Ám Dạ, nói dễ nghe thì gọi là “bang phái”, nói khó nghe thì chính là “xã hội đen“. Những người đi lại trong bóng đêm, nhìn thì tưởng là có thể hưởng thụ tiền tài và sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866828/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.