Hoắc Thuận mắng một câu.
Tên đàn em ngượng ngùng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nghĩ tới cái gì lại “a” một tiếng, “Đại ca, chúng ta khiêng người đi từ chỗ của Lôi Minh, con đĩ già Hồ Nguyệt kia còn tận mắt nhìn thấy, nếu con đàn bà này thực sự có địa vị lớn như thế, theo lý thuyết thì bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn mới đúng chứ nhỉ?”
Hoắc Thuận hạ cửa kính xe xuống, quăng điếu thuốc đã tàn một nửa ra ngoài, “Nói thế cũng đúng, nhưng ai biết liệu có phải tra sót không cơ chứ?”
Hoắc Thuận có thể lăn lộn mười mấy năm ở thành phố này cũng không phải không có bản lĩnh gì.
“Cẩn thận thì có thể dùng thuyền được vạn năm...” Hắn luôn cảm thấy không thể giữ lại người đàn bà kia được.
Đàn em thấy hắn đã quyết tâm như thế thì cũng không dám khuyên nhủ thêm nữa, ánh mắt lưu luyến nhìn cái bao tải ở phía sau, người đẹp thế mà đáng tiếc quá, sớm biết vậy vừa rồi nên sướng thêm lần nữa...
Chiếc xe màu đen rẽ bảy, tám lần, cuối cùng dừng trước lối vào một ngõ nhỏ. Hoắc Thuận xuống xe đầu tiên. Mấy tên đàn em hợp lực kéo cái bao tải ra, vác lên vai. Đám người nhân lúc trời còn chưa sáng liền đi vội vào trong ngõ.
Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ này, rõ ràng chúng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.
Gõ cửa ba tiếng, bên trong truyền ra một hồi tiếng ho khan, ngay sau đó là tiếng dép lê loẹt quẹt trên mặt đất.
“Ai thế?” Giọng nói già nua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866824/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.