Lục Chinh đưa bà cụ về nhà cũ, ngồi chưa đầy mười phút, còn chưa được gặp mặt ông cụ Lục đã nhận được điện thoại của Tống Tử Văn gọi đến.
“A Chinh, có lẽ cậu phải đến quân khu một chuyến rồi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đứng dậy, đi ra bên ngoài.
“Tổ điều tra Châu Hàng đã có chứng cứ xác thực rồi.” Cẩn thận nghe hết, trong ngữ khí mơ hồ còn ẩn chứa ý cười.
“Động tác nhanh đấy. Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi.”
“Đợi cậu.” Ngừng lại, bổ sung một câu: “Cát Lão cũng có mặt.”
Lục Chinh cho điện thoại vào túi quần, khởi động xe, phi như bay về phía quân khu.
Giữa đường, anh gọi đến số của Đàm Hi, giọng nói máy móc lạnh lùng đã được công thức hóa truyền đến: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang bận...”
Người đàn ông nhíu mày, chuyên tâm lái xe.
“Xin xuất trình giấy chứng nhận thông hành.”
Cửa quân khu, Lục Chinh hạ cửa xe xuống, gương mặt lạnh lùng sắc bén chiếu lên con ngươi hai anh lính gác.
Anh mặt không biểu cảm móc điện thoại ra, trực tiếp gọi đến văn phòng Cát Lão, nói rõ tình hình, rồi đưa cho một anh lính gác trong đó.
“... Chào thủ trưởng! Vâng, rõ!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, trả lại điện thoại cho Lục Chinh, cũng không biết đầu bên kia Cát Lão đã nói gì, ánh mắt nhìn người trong xe của anh lính gác mang theo sự kính nể sợ hãi kỳ lạ, cho đến khi cửa sổ xe khép lại.
Đến phòng họp trên tầng ba, Lục Chinh mới phát hiện ra không chỉ có Cát Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866763/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.