Đêm nay đối với Lục Chinh không khác gì một đêm giày vò hành hạ, chiếc “áo mưa” đã xé ra nhưng lại không được dùng đến dù chỉ là một chút. 
Nhưng Đàm Hi lại ngủ ngon suốt đêm, khi mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau. 
Mở rèm cửa sổ, mặt trời đã lộ ra phía trời Tây, ánh sáng màu vàng xuyên qua lớp mây, chiếu sáng khắp mặt đất. 
Tuyết bắt đầu tan ra, trong không khí dường như còn vương vẩn mùi vị thanh tân, hương hoa lạnh lẽo xộc vào trong mũi. 
Đàm Hi hà hơi lên kính cửa sổ, nhanh chóng hiện lên lớp khí trắng, cô dùng tay vẽ thành một gương mặt cười hài hước. 
Lục Chinh còn đang ngủ, hai mắt nhắm chặt, lông mi nồng đậm. 
Nửa đêm còn thấy anh lăn đi lăn lại khó ngủ. Đàm Hi nghiêm túc kiểm điểm bản thân ba giây, dường như mình có hơi quá đáng một chút rồi thì phải. 
Cô trèo lên bên giường, cố gắng nhẹ nhất có thể. 
“Đẹp quá...” 
Đứng trên góc độ mỹ học thuần túy, gương mặt này, cả cơ thể này, đều là tác phẩm hoàn mỹ nhất của bàn tay thượng đế. 
Hốc mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, bờ môi mím thành một đường cong nho nhỏ, giống như chiếc cung tên đầy đặn trong tay thần tình yêu Cupid, bắn trúng ai, thì người đó không thể tránh né nổi. 
Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen. 
Tần Thiên Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866751/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.