“Wilson?” Bên ngoài phòng khám, Tịch Cẩn mặc áo blouse trắng, nhìn ông già tóc vàng mắt xanh ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc...
“Ông Tịch.”
“Ái chà, là cậu thật à.”
Wilson cười vẻ mặt khiêm nhường, “Phải phiền ngài chăm sóc cậu Hai rồi.”
“Hố, lại còn khách sáo với tôi nữa sao.”
“Phải vậy chứ.”
Tịch Cẩn chẹp một tiếng, “Tôi thấy cậu theo một ông chủ người Hoa, ngay cả lá mặt lá trái cũng hạ bút thành văn rồi, khá đấy chứ!”
Wilson ngừng lại, tiếng Trung của ông rất khá, tiếng Quảng Đông cũng nghe hiểu được, nhưng chỉ hạn chế ở trò chuyện thông thường, thành ngữ gì đó còn quá sâu xa với ông, cụ thể thì “lá mặt lá trái” và “hạ bút thành văn” có nghĩa gì ông hoàn toàn không hiểu hết được, nhưng trực giác nói cho ông biết rằng, hai từ này kết hợp với giọng điệu của Tịch Cẩn có nghĩa là chế giễu.
Nên trả lời thế nào đây? Cảm ơn ư?
Hình như là quá thẳng thắn, không phù hợp lắm với tôn chỉ hàm súc của người Hoa Hạ.
Trầm tư hồi lâu, sau đó mới chắp tay cười nói: “Ông Tịch khen lầm rồi.”
“...”
“Khụ khụ! Bệnh nhân đâu rồi?”
Vẻ mặt Wilson chấn động, quay đầu lại gọi “Sam”.
Tịch Cẩn nhìn theo tiếng gọi, đầu tiên đập vào mắt là một chiếc xe đẩy, tấm chăn đắp lại nửa người dưới của người đàn ông, đến khi tiến lên mấy bước, nhờ có ánh đèn trong phòng, Tịch Cẩn mới nhìn rõ được dung mạo đối phương.
“Dịch Phong Tước?!”
A đẩy xe lăn đi trước nghe vậy, liền nhìn quét qua hắn, lúc này Tịch Cẩn mới ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866746/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.