“Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô nói, nhưng là một người đàn ông, khi thanh toán lại trốn sau lưng phụ nữ, ngay cả tỏ vẻ một chút cũng không thì thực sự là quá hiếm có rồi. Nhưng tôi nghe nói rồi, cô gái đó đúng là mua khăn tặng ba mẹ.” 
“Ái chà, chỉ có mua chuộc ba mẹ vợ cũng không làm được, đúng là có chút thốn rồi đấy.” 
“Hai cô gái đó vừa nhìn đã biết là xuất thân gia đình giàu có, mua đồ mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, còn người đàn ông thì tương đối bình thường, cả người từ đầu đến chân đều không có lấy một món đồ hàng hiệu nào cả.” 
“Cô gái mua chiếc khăn màu xanh da trời ấy, trong túi người ta còn có chìa khóa xe Porsche nhập khẩu, mua mấy cái khăn có là gì chứ?” 
“Sao cậu biết cô ta có chìa khóa?” 
“Tôi nhìn thấy lúc cô ta móc thẻ ra.” 
“Hi hi... cậu được đấy!” Nhưng chỉ một giây sau cô ta đã cười không nổi nữa, bởi vì Tôn Dương vừa đi lại quay lại đang đứng ngay cửa ra vào, ở một cự ly hoàn toàn có thể nghe hết câu chuyện của hai người vừa nói. 
“Quý, quý khách còn có việc gì vậy ạ?” Nhân viên phục vụ vội vàng nháy mắt ra hiệu với đồng nghiệp, kịp thời chặn lời nói đã ra đến miệng của cô ta lại. 
Tôn Dương đứng nguyên tại chỗ, từ sự xấu hổ vừa nãy cho đến sự đờ đẫn ngây ngốc bây giờ, toàn bộ quá trình anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, bất luận trước đây đã từng nghĩ đến hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866742/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.