“Mẹ nó cô bị bệnh à?” Cậu Vương chưa bao giờ bị tủi nhục như thế này. 
Tuy Vương Gia không nắm nhiều quyền hành như Tống Gia, nhưng trong đám con cháu có rất nhiều người nắm giữ quyền chức, nếu đặt vào thời xưa cũng được xem như một danh gia vọng tộc cao sang phú quý. Vương Hoành là người có năng lực nhất trong lứa trẻ, lại là con cả, trình độ được cưng chiều không cần nói cũng biết. 
Đàm Hi không thèm để ý nhiều như thế, lúc nào nên ra tay thì ra tay, dù sao xảy ra việc thì vẫn có Lão Lục chống lưng, cô sợ cái khỉ gì chứ! 
“Sao, thấy mùi vị nắm đấm của bà đây thế nào?” 
Vương Hoành đứng thẳng người, dùng tay che nửa khuôn mặt, trong con mắt còn lại toàn là ấm ức và phẫn nộ, mẹ nó, bầm tím chắc luôn. 
“Ra tay nặng như thế, mẹ nó, cô có phải là phụ nữ không hả?!” 
“Người anh em, logic của anh có vấn đề rồi, ra tay nặng nhẹ có liên quan tất yếu gì với giới tính à?” Ánh mắt vô tội, ra sức chớp chớp. 
Vương Hoành tức đến nội thương: “Xem như cô may mắn, ông đây chưa bao giờ đánh phụ nữ.” 
“Ối chà, nghe giọng điệu của anh, còn muốn đánh trả nữa cơ à?” 
“Đàm Hi, đừng ép tôi phải ra tay.” Giọng điệu trở nên âm trầm. 
“Chỉ dựa vào anh? Có thể bị một quyền của tôi biến thành gấu trúc, chắc tài cán cũng chẳng ra gì~” 
Cậu Cả Vương Gia vậy mà lại bị một người phụ nữ khinh thường? Chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được nữa! Trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866738/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.