Giải quyết xong vụ chị mình, Tống Bạch cũng xem như xem như có thể yên tâm ra đường. 
Ra sân bay đón Dương Tự đã. 
“Anh Ba! Em ở đây~” 
“Chơi đã không?” Tống Bạch đấm vào ngực cậu. 
Dương Tự làm bộ hộc máu: “Anh, nhẹ tay chút, chân tay em nhỏ không chịu nổi sự giày vò của anh đâu.” 
“Yếu chết đi được.” Tống Bạch khinh bỉ. 
“Cái của em gọi là có tiềm lực, không gian phát triển cực lớn.” 
“Được rồi, dừng lại ngay! Để mai anh đây qua báo với ông già một tiếng, để ông già ném cậu vào trại quân đội chơi vài ngày. Đừng cảm kích anh quá nha~” 
Mặt Dương Tự biến sắc: “Anh Ba, xin anh nương tay cho, đừng có giày vò em mà! Lần trước trúng đạn để cả vết sẹo nè, không tin anh xem!” 
Vừa nói, liền đưa tay vén áo lên. 
“Trước mặt bao nhiêu con mắt mà làm gì đó? Mau kéo xuống!” Tống Bạch mặt đen thui, thằng ranh con này. 
“Anh hứa không đến tìm ông già nhà em đi.” 
“Hay nhỉ! Tưởng ông già cậu là keo dán giấy hả? Ông ấy mà thèm nghe một tiểu bối bịa chuyện sao? Những điều này chỉ có cậu mới tin.” 
“Lần trước nếu không phải tại anh nói quăng em vô trại quận đội, ông em sẽ làm vậy ư?” 
“Không rảnh đấu khẩu với cậu! Lấy đồ rồi đi thôi.” 
“Không phải... anh Ba, anh phải phụ em một tay chứ!” 
“...” 
Tống Bạch khiêng cái thùng cuối cùng lên ghế sau, hất tay đóng cửa, “Ê, cậu cướp tiền trong kho bạc của đế quốc Mỹ hay sao? Nặng vậy...” 
“Hihi, em mua hai thùng rượu vang đỏ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866729/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.