Rời khỏi khách sạn, Lục Chinh lái xe về Bồng Lai. 
Đàm Hi tỉnh trong lòng người đàn ông, “Ưm? Em ngủ mất ư?” 
Ting tong... 
Cửa thang máy mở ra, Lục Chinh ôm cô ra, “Chìa khóa bên túi quần trái, lấy nó ra.” 
“Oh.” Đàm Hi thò tay vào tìm, vì tầm nhìn có hạn, chỉ có thể nhờ vào cảm giác, đột nhiên tay khựng lại. 
“Em sờ vào đâu thế?!” Lục Chinh cắn răng, trong lời nói truyền đến ý nhẫn nhịn. 
Đàm Hi ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng tuấn tú của người đàn ông. Đường nét khuôn mặt rất rõ, từ cơ mặt ở má có thể thấy được hàm răng trong đang cắn chặt, hơi thở cấm dục ập đến, nhất thời khiến trong lòng cô ngứa ngáy. 
Không nhịn được, lại làm bộ không để ý, toàn thân người đàn ông cứng đơ, hơi thở trở nên gấp gáp. 
“Đừng đùa!” 
Đàm Hi cắn môi, “Rất muốn thấy dáng vẻ run lên của đôi chân anh...” Ánh mắt hàm ý, sáng rỡ tuyệt trần. 
“Vậy sao?” Giọng trầm xuống, nếu để ý sẽ nghe ra được sự nghiêm khắc và lanh lẽo trong đó. 
Cô gái cười duyên, âm thanh thánh thót vang lên trong hành lang tịch mịch. 
“Lấy chìa khóa đi.” 
“Không~” giọng nũng nịu, giống tiếng côn trùng men theo lỗ tai bò vào trong tim, vừa tê vừa nhột. 
“Em đợi đấy...” Lục Chinh một tay nâng lấy cô, tay còn lại tìm chìa khóa. 
Lách cách... 
Cùng với tiếng chuyển động của tâm ổ khóa, cánh cửa mở ra. 
Lục Chinh ôm lấy cô, bước từng bước lớn vào phòng. Đàm Hi tiện tay đóng cửa, chớp mắt đã bị quăng lên giường. 
Hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866727/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.