“Hừ! Tức chết đi được ấy!” Đàm Hi ngồi trên ghế xoay, hai tay khoanh trước ngực. 
Lục Nhị gia bị chiếm mất chỗ ngồi đành ngồi trên ghế sofa cúi đầu đọc tài liệu, “Em còn muốm tức giận đến bao giờ nữa?” 
“Giận? Ai giận thế? Còn lâu em mới tức giận nhé!” 
Trong mắt người đàn ông hiện lên sự bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng một tiếng “Nhóc điên”. 
“Anh nói xem Trương Như Thu có ý gì chứ? Sống an nhàn sung sướng qua ngày quen rồi, cho nên cố ý muốn khiến bà cô đây không được thoải mái à?! Định giở trò gì không biết nữa...” 
Lục Chinh không tiếp lời, để mặc cho cô phát tiết, chuyên tâm làm việc của mình. 
“Hừ! Em không thèm chấp nhặt với loại người đó...” Cô tiến lại gần, giơ tay gí xuống tập tài liệu. 
Năm đầu ngón tay trắng nõn xuất hiện trước mặt, móng tay màu hồng nhạt, đốt ngón tay cân xứng, có lẽ là vì thường xuyên cầm bút vẽ cho nên ngón trỏ và ngón giữa có một lớp chai mỏng. Ánh mắt Lục Chinh tối lại, ngước lên nhìn cô, “Sao thế?” 
“Sau này anh không được hợp tác với Đàm thị, đã nghe rõ chưa?” 
Lục Chinh đặt bút xuống, dựa vào sau ghế, “Nguyên nhân.” 
“Ngứa mắt với gia đình chú Hai, thế đã được chưa? Muốn hợp tác cũng được thôi, đợi em tiếp quản công ty rồi đến ôm đùi anh, he he...” 
“Ngốc!” 
“Anh mắng em đấy à?” 
“Ngoan, ông thương em...” 
Đàm Hi kinh hãi bởi sự dịu dàng bất ngờ của anh, còn chưa kịp tăng cường cảnh giác thì bàn tay đã bị người đàn ông nắm lấy, ấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866711/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.