Ăn lẩu dê xong, hai người ra khỏi nhà hàng.
Gió lạnh táp vào mặt đau đớn, Nhiễm Dao không chịu được rụt cổ lại. Cô nghĩ, nếu cô là một chú đà điểu thì thật là tốt, ít ra còn có thể vùi mình trong cát.
Tống Tử Văn thanh toán, đang chuẩn bị rời đi thì bị vị giám đốc nghe được tin vội chạy ra bám lấy: “Trợ lý Tống, anh đúng là khách quý!”
“Chào anh.” Không dè dặt không nóng nảy, giọng điệu rất khách sáo chính thống.
Vị giám đốc kia cũng không phải là loại người không biết nhìn sắc mặt, liền biết có người đang đợi anh ta, hàn huyên mấy câu rồi tiễn người đi, thái độ vô cùng cung kính.
“Đi thôi.” Tống Tử Văn đẩy cửa bước ra.
Nhiễm Dao cười: “Nói chuyện xong nhanh thế à?”
“Không quen.”
Ánh mắt Tiểu Công Trúa như thể đã hiểu rõ, những chuyện giống như thế này ba cô cũng thường xuyên gặp phải, nên cũng không hỏi thêm nữa.
“Còn muốn đi chơi tiếp không?”
“À ừm... anh không phải làm việc à?”
“Công việc đã được sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Nhiễm Dao phồng má, khiến Tống Tử Văn không khỏi nghĩ đến mấy chú cá vàng ở nhà, “Chẳng trách hằng năm đều có nhiều người nhào trước ngã sau trong kỳ thi công chức như vậy, thì ra phúc lợi tốt như vậy!”
Cô nhóc này đang châm chọc anh ăn không ngồi rồi đấy à? “Khụ khụ... thỉnh thoảng có một lần.”
“Cảm ơn anh.” Cô nói.
Tống Tử Văn ngẩn người.
Tiểu Công Trúa nói tiếp, “Cảm ơn anh đã dùng một lần thỉnh thoảng ấy cho em.”
“Chuyện nên làm mà.”
“Cũng đúng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866703/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.