Ân Hoán cười khổ: “Em phải tin anh...” 
Sầm Uất Nhiên không nói gì nữa mà cúi đầu dùng bữa. 
Sau khi ăn cơm xong, Ân Hoán còn chủ động thu dọn bát đũa, cái nào rửa thì rửa, cái nào ném thì ném, còn thuận tay quét cả nhà nữa. 
Sầm Uất Nhiên ngồi trên sofa, nhìn màn hình máy tính mà lâm vào trầm tư. 
Ngay từ đầu Tần Dung đã có ý định cắn chết cô không tha. Sầm Đóa Nhi thì tinh ranh hơn, ở ngoài quạt gió thêm củi, nếu giải hòa, chắc chắn đôi mẹ con nhà này sẽ đè đầu cưỡi cổ lột sạch da cô. 
Nhưng Giang Dự nói đúng, có hy sinh mới có thể ổn định đối phương, giúp cô tranh thủ thời gian quý giá để tiếp nhận sản nghiệp này. 
“Vợ ơi, em đang làm gì thế?” Ân Hoán ghé đầu vào ngực cô. 
“Đừng nghịch, để em xem thêm một lát...” 
Ân Hoán “ừm” một tiếng, lại chui vào bếp, sau một hồi mân mê liền bưng ra một đĩa táo đã gọt xong vỏ, “Vợ ơi, vợ ơi, ngọt lắm, em ăn thử đi...” 
Lúc ăn gần hết táo rồi, Sầm Uất Nhiên mới gập màn hình máy tính lại, ngẩng đầu nhìn hắn. 
“Sao... sao thế?” Ân Hoán hơi ngẩn ra. 
“Hôm nay anh rất kỳ quái.” 
“Kỳ quái ư? Có à?” 
“Trước kia anh chẳng bao giờ xuống bếp làm gì, càng không biết gọt trái cây.” Mắt cô gái sáng như ngọn đuốc. 
Sau một lúc lâu, Ân Hoán mới thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn tốt hơn với em, không thể sao?” 
“Tại sao chứ?” 
“Em là vợ của anh.” 
“Thế tại sao trước kia...” 
“Vợ ơi, anh sai rồi mà, thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866699/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.