Vất vả lắm mới nhét được người vào trong xe, Đàm Hi đang chuẩn bị nổ máy.
“Đừng nghịch, em lái xe...”
Người đàn ông lạnh mặt, ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh nhưng hai tay lại không thành thật sờ soạng lung tung trên người cô, lúc này đã sắp chui vào trong áo len rồi.
Đàm Hi giơ tay đập bay đi, “Cái lão lưu manh này!”
Lục Chinh không cãi lại, cũng không tức giận, động tác cũng không dừng.
“Này nhé, tối nay anh nhất định muốn giằng co với em đúng không?”
“...”
“Đã say còn uống, sao không uống chết đi chứ?”
“...”
“Đã bảo anh đừng có lộn xộn, còn sờ nữa à?”
Quả thực Đàm Hi sắp điên lên rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô kéo đai an toàn trói luôn hai tay anh lại.
“Giờ tốt rồi, nhìn xem anh còn tác quái thế nào nữa!”
Nếu cái này có thể làm khó anh thì anh chẳng phải là Lục Chinh nữa.
Tay bị trói nhưng vẫn còn miệng, gương mặt của Đàm Hi bị gặm một cái, cô không khỏi nổi giận: “Anh đã đủ chưa hả? Ngoan ngoãn ngay cho em!”
Sau một lúc lâu mới có thể làm người này ngừng nghỉ được.
Đàm Hi nhanh chóng lái xe về chung cư, may mắn lúc đi lên không đụng phải ai, nếu không chắc mất mặt chết mất.
“Tên thối tha này, tay anh gác ở đâu đấy hả?” Đàm Hi đang định mò tìm chìa khóa thì tay người nào đó đã chui ngay vào trong áo len rồi.
Mở cửa, vào nhà, lại ném gã xấu xa nào đó lên ghế sofa.
“Phù, mệt chết bà đây rồi...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866695/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.