Canh ba ba, cháo kê rau xanh, bánh bao trắng, bánh bao xá xíu, tất cả đều là món ăn sở trường của bà cụ Lục. 
“Tiểu Hà, đừng làm nữa, ngồi xuống cùng ăn đi.” 
Dì Hà làm việc ở đây đã hơn hai mươi năm, đã sớm trở thành một phần của gia đình này. Dì ấy và bác Từ đều có thể ngồi ăn cơm cùng bàn với ông bà cụ được. 
“Ôi, tôi sắp xong đây rồi.” Trên bếp đang hầm canh móng bò, quan trọng nhất là lửa, vì thế nhất định phải có người để ý. 
Lục Giác Dân vừa ăn canh vừa đọc báo sáng. Lục Chinh cũng nhìn thẳng ăn đồ ăn của mình, hai ông cháu chẳng nhìn nhau lấy một cái. 
Bà cụ nhìn thấy cả, thở dài một hơi, đúng là một đôi oan gia! 
“Cháu ăn xong rồi, cháu tới công ty đây ạ!” 
“Khoan đã.” 
Lục Chinh hơi dừng lại. 
Lục Giác Dân gập báo lại, đặt sang một bên: “Ông nghe nói quyền khai phá miếng đất ở Bình Tân, cháu định đấu thầu công khai.” 
“Quyền khai phá tổng thể vẫn nằm trên tay Lục Thị, chỉ đấu thầu công khai bộ phận vành đai vùng Tây Bắc thôi.” 
Sắc mặt ông cụ hơi hòa hoãn lại, “Với thực lực hiện tại của Lục Thị, cho dù ôm hết quyền khai phá cũng chẳng phải vấn đề gì, công khai đấu thầu hoàn toàn không cần thiết.” 
“Ăn quá nhiều sẽ no căng mà chết.” 
“Vậy cháu cam tâm tình nguyện nhường miếng thịt đã tới miệng ra à?” 
Lục Chinh đứng lên, cầm lấy áo khoác, “Đầu tiên, trước khi ăn vào thì chưa ai biết được khối thịt này liệu có độc hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866683/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.