Cố Hoài Sâm nâng ly đáp lễ, ý cười cực kỳ dịu dàng. 
Đàm Hi nhìn sang Ngô Thiêm: “Mọi chuyện xong hết rồi à?” 
“Hết thảy đều thuận lợi.” 
Hàn Sóc nghe vậy thì không khỏi nhếch môi cười quỷ dị, nhưng vì ánh đèn quá mờ nên không ai phát hiện ra. 
Lúc này, Đàm Hi đứng lên, “Mọi người chơi đi, tớ vào toilet tí.” 
Hàn Sóc: “Tớ đi nữa.” 
Hai người cùng nhau rời đi. 
Ba phút sau, Ngô Thiêm và A Lương cáo từ. 
“Chị, chị ở đâu?” 
“Ra cửa rẽ trái có một phố ăn vặt.” 
“Bọn này lập tức qua ngay.” 
Rất nhanh, bốn người gặp nhau. 
Ngô Thiêm kể lại quá trình bắt trói người. Đàm Hi yên lặng lắng nghe, nụ cười lạnh trên môi chưa từng giảm xuống. 
“... Đại khái là như thế đấy.” 
“Cô ta đâu rồi?” 
“Còn ở trong ngõ đó.” 
Đàm Hi duỗi tay ra: “Đưa đây.” 
Ngô Thiêm đưa mắt ra hiệu cho A Lương. A Lương liền ngoan ngoãn giao máy ảnh ra. 
Nụ cười của Đàm Hi càng sâu hơn, “Hôm nay hai anh em vất vả rồi, hôm nào mời mọi người ăn cơm, nhất định phải nể mặt đấy.” 
“Chuyện nên làm mà...” Ngô Thiêm liên tục phất tay. 
Nếu có khả năng, hắn hoàn toàn không muốn dây dưa với Đàm Hi tí nào. Chuyện lần trước vào Cục Cảnh sát đã gõ cho hắn một hồi chuông cảnh báo... cô gái nhỏ này có chỗ dựa, không dễ trêu vào đâu! 
Đây cũng là lý do hắn không từ chối Đàm Hi, ngược lại còn làm việc vô cùng ổn thỏa. 
Bà cô này không tìm hắn gây phiền là đã cảm ơn trời đất rồi, còn về mời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866681/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.