Bởi vì Cố Miên, cuộc sống của Viêm Hề thay đổi từng ngày, không chỉ đám bạn xấu kia, mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin.
“A Miên, hôm nay ăn gì?”
“Căng tin.”
“… Ồ.”
Nói ra, lâu rồi cô không tiêu tiền như nước nữa, vài hôm trước đi ra cây ATM kiểm tra số dư, con số kia khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc, tiền tháng trước và tháng trước nữa dường như không hề được động tới là bao, toàn bộ cộng dồn trong tài khoản.
“A Miên, tớ mời cậu ăn bữa ngon nhé?” Tên ngốc này thích ăn trong căng tin, một lý do rất quan trọng là rẻ.
Viêm Hề đau lòng cậu ta, cứ tìm cách mời cậu ta. Cố Miên sẽ không từ chối, vì cậu ta biết lúc này thường là do cô ngán thức ăn trong căng tin, nên muốn đổi khẩu vị khác.
Kết quả, ngày hôm sau, cô đến lớp liền phát hiện trên bàn có một quyền sách tham khảo mới.
“Cố Miên, cậu làm gì vậy?” Cô chỉ vào quyển sách dày cui kia, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Cho cậu.”
“Lập trình máy tính? Tôi lại chẳng dùng tới…”
“Văn bằng hai.”
“Hả?” Viêm Hề bỗng ngốc lăng, “Đừng nói với tôi là cậu muốn học chuyên ngành công nghệ thông tin nhé?”
“Ừ.” Chàng trai ngừng nói, tràn đầy ý cười, giây phút ấy dường như cô đã nhìn thấy tia nắng nhạt nhòa đâm xuyên qua tầng mây, “Chúng ta cùng học.”
“A Miên, cậu tha cho tớ đi…” Viêm Hề kêu lên.
Dĩ nhiên, phản kháng vô hiệu, cuối cùng cô vẫn phải ngoan ngoãn báo danh chương trình văn bằng hai.
Nói thật, Viêm Hề chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866650/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.