Tống Tử Văn tìm được dép lê, lấy ra mang. 
Liêu Gia Văn cởi áo vest vắt lên giá, lại rót cho mình một ly nước, ngồi xuống sô pha uống từng ngụm nhỏ… 
Bà Bàng đang có dấu hiệu đen mặt, nhưng vì được giáo dục trong môi trường tốt nên không phát tác, bà rót ly nước cho thằng con cả: “Nhìn người con đầy bụi, lại đi thị sát công trình nào vậy?” 
“Bình Tân.” 
“Mẹ nhớ bên phía A Chinh hình như có mảnh đất chuẩn bị khai phá.” Trí nhớ của bà Bàng vẫn luôn rất tốt. 
“Đúng vậy.” Tống Tử Văn đặt ly không xuống, ngồi xuống bên cạnh vợ. 
Liêu Gia Văn nhích sang một bên, kéo xa khoảng cách của hai người. 
Anh ta vờ như không thấy gì. 
Tống Bạch và Tống Thanh nhìn nhau, sau đó cả hai đồng loạt nhìn sang hướng mẹ mình, mặt bà Bàng thối một cách triệt để. 
“Đều ngồi đó làm gì, ăn cơm!” Vứt lại một câu, giận đùng đùng đi vào phòng ăn. 
Trong mắt Tống Tử Văn hiện lên sự hết cách, nói với vợ mình: “Đi thôi.” 
Cô ta hững hờ đáp một tiếng “ừ“. 
Lúc này, ngay cả Tống Thanh cũng không thể nhịn được, đứng dậy bỏ đi. 
Tất cả mọi người đều đi, Tống Bạch mới lười biếng đi theo, một nụ cười lạnh nở trên môi: “Cái gì đây trời…” 
Một bữa cơm, ăn trong im lặng. 
Thím Liễu thỉnh thoảng thêm canh thêm cơm cho mọi người, Tống Tử Văn nhận lấy bát, nói tiếng cảm ơn. 
Bà Bàng gắp một miếng sườn non vào bát anh ta, “Con ăn nhiều một chút.” 
“Cảm ơn mẹ.” 
“Con trai ngoan.” 
Tống Thanh ở bên cạnh nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866639/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.