Vén chăn lên, bước xuống giường, ngay cả dép cũng quên mang, cô chạy như bay xuống lầu.
“Anh cả!” An An đứng trên bậc thang, nôn nóng gọi một tiếng.
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi con ngươi đen trầm vốn nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy người đứng trên bậc thang thì đôi mắt đó lại dần dần trở nên dịu dàng, khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.
“Lại không mang dép?”
An An đan tay vào nhau, thấy hơi bối rối, “Em vui quá nên quên mất…”
An Tuyệt bước nhanh lên cầu thang, bế cô lên, đặt xuống sô pha, “Đôn Tử, lên lầu lấy dép của em gái xuống đây.”
An Diệu không phục, nói thế nào thì anh ta cũng là nam thần quốc dân đấy nhé?! “Còn không đi?” An Tuyệt lạnh lùng lên tiếng.
An Diệu chán nản lên lầu, trong nhà này, ngoại trừ mẹ ra, người anh ta sợ nhất chinh là anh cả.
“Cảm ơn anh hai!” An An cười ngọt ngào.
Được thôi, sự buồn bực trong lòng An Đôn Tử lập tức tan biến ngay tức thì.
An An ôm gối đặt trên đùi, hai má ửng hồng, tuy cô đã sống 18 năm ở đây nhưng vẫn chưa vượt qua được suy nghĩ nam nữ, nên cô luôn cảm thấy việc để lộ bộ phận nào đó trước mặt người khác giới là một chuyện rất vô lễ, cho dù người đó là anh trai ruột của mình đi nữa.
An Tuyệt nhìn thấy hết, nhưng không nói gì, những năm qua, anh ta đã quen với sự thẹn thùng và ngại ngùng của em gái mình rồi.
Lúc còn nhỏ, cô thích mặc quần dài áo dài, gói bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866631/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.