“Anh đừng gọi tôi…” Sầm Uất Nhiên liên tiếp lùi lại phía sau, toàn thân run rẩy.
Hai tay để trước ngực bảo vệ, tư thế cảnh giác đề phòng.
Ân Hoán từng bước ép sát, cuối cùng đè cô vào tường.
“Rốt cuộc tối qua em đã ở với ai? Tại sao lại không về nhà?”
Sầm Uất Nhiên quay đầu sang chỗ khác, từ sụp đổ đến tê dại, cho đến cuối cùng đã không còn biểu cảm gì nữa.
“Nói đi chứ!” Ân Hoán giơ tay ra bóp cằm cô, mạnh mẽ kéo cô lại, nhìn thẳng vào mặt mình.
“Anh muốn tôi nói cái gì?” Sầm Uất Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi lên giường với một thằng đàn ông xa lạ, thế đã khiến anh hài lòng chưa?”
“Con mẹ nó, em nói lại một lần nữa xem!” Cơn giận dữ nổi lên.
“Sao nào, chỉ có anh được ôm ấp tay kề với gái lạ, không cho tôi lẳng lơ đĩ thõa à?”
Ân Hoán rủ mắt xuống, một lúc sau, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn: “Nhiên Nhiên, đừng nói bản thân mình như vậy…”
Hắn đau lòng.
Sầm Uất Nhiên cắn chặt môi dưới, nhưng khóe mắt đã đỏ ngầu lên.
Ân Hoán cởi áo khoác, khoác lên vai cô, ghé sát lên cổ áo cô, đầu ngón tay lướt qua gò má bỗng nhiên khựng lại.
Sầm Uất Nhiên nhìn sang tấm gương ở bên cạnh, ánh mắt người đàn ông đã dừng lại thật lâu ở vị trí gò má mình, còn ở chỗ đó, dấu vết loang lổ.
Cô cười sầu thảm.
“Tránh ra, tôi mệt rồi.”
Ân Hoán cụt hứng thu tay lại, vẻ khiếp sợ trong mắt giống như một con dao sắc bén, đâm thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866609/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.