Lục Chinh đã sớm bị cô câu dẫn đến tâm thần nhộn nhạo, tiếng “em yêu” cứ thế thốt ra, hoàn toàn không hề nghe theo sự điều khiển của đại não.
Đáp lại là một tràng cười duyên dáng của Đàm Hi, cô nghiêng người cúi đầu, cắn vào chóp mũi người đàn ông, tình cảm thân thiết dạt dào biểu đạt qua lời nói.
Người đàn ông này, đê tiện đáng yêu…
“Đến đây.” Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, giống như cái giếng khô nghìn năm.
Người con gái nhướng mi, vung sợi dây thừng đi đến bên cạnh giường, ánh mắt bễ nghễ không ai bì nổi.
“Gần thêm nữa.”
Đàm Hi ngồi xuống mép giường, bắt đầu cởi quần áo trước mặt người đàn ông, cùng với từng chiếc cúc áo được cởi ra, hơi thở của người đàn ông cũng càng trầm đục hơn, lồng ngực phập phồng bất định.
Khi bờ vai trắng nõn lộ ra trong không khí, xương quai xanh tinh tế hiện ra trước mắt, ánh mắt người đàn ông hơi lạnh đi, vô thức giơ tay lên, nhưng không ngờ cổ tay đã bị siết chặt lại, một luồng sức mạnh kéo anh lại.
Công lao của sợi dây thừng.
“Khuyên anh đừng có động đậy. Nhưng mà, có muốn cũng không động đậy được đúng không?” Cô gái nhướng mày cười, dương dương đắc ý.
Ánh mắt người đàn ông căng lại, bỗng sinh ra hàn ý.
Cánh tay mảnh dẻ, du ngoạn xuống dưới, những chỗ đi tới khơi lên một mảng nóng bóng.
“Hi Hi…”
“Suỵt! Đừng nói gì cả.” Ngón trỏ áp sát bờ môi, đôi mắt như tơ.
“Đừng làm loạn nữa …”
“Chiều nay rõ ràng là anh đã đồng ý rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866601/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.