Nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Lão già này vừa rồi còn ngứa mắt với cô, sao đột nhiên lại chuyển đổi bất thình lình thế này? Tục ngữ có câu, không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống cả.
Nhưng lần này đúng là Đàm Hi đã hiểu lầm ông ta rồi. Đàm Hi vốn dĩ là tráng đinh bị bắt tạm thời, Phạm Trung Dương cảm thấy rất áy náy, đương nhiên cũng để ý tạo điều kiện cho cô hơn đôi chút.
“Vẻ mặt em thế là sao hả?” Ông giáo già sầm mặt xuống, ánh mắt con bé này không ổn cho lắm!
Giống như là đang nhìn… một ông chú thô bỉ?!
Nếu như Đàm Hi biết suy nghĩ của ông ấy lúc này thì có lẽ sẽ cười lạnh hai tiếng, ông chú? Rõ ràng đã là một lão già khú già khắm rồi có được không hả?
“Giáo sư, thầy chắc chắn không mắng em chứ?”
Lắc đầu.
Từng tuổi này rồi, bắt được một tráng đinh đâu có dễ dàng gì.
“Ồ, vậy em đi nhận cơm hộp đây.”
“Ài, em đợi đã…”
“Dạ?”
“Em kể lại với tôi xem, sáng nay đã tiếp đón những người nào?”
“Để em nghĩ đã… năm người là dân bản địa ở Tân Thị, bảy người từ nơi khác đến, một anh chàng người Hàn Quốc, còn có cả một ông chú người châu Phi nữa.”
“Có suy nghĩ gì không?”
Con ngươi Đàm Hi đảo tròn.
“Bớt cợt nhả đi, tôi hỏi chuyện nghiêm chỉnh!”
“Ồ.”
“Em nói câu gì đi chứ!” Phạm Trung Dương gấp gáp đến giậm chân, ông thấy cô bé này quả thực rất có linh khí, cho nên mới cất lòng chỉ điểm một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866593/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.