S
au khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, đầu tiên khán phòng trầm mặc, sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
“Ancore.”
“Ancore.”
“Hát thêm nữa đi!”
“…”
Hàn Sóc cúi chào cảm ơn rời đi trong tiếng reo hò cùng tiếng huýt sáo vang dội.
Ánh mắt Đàm Hi khẽ run, rồi lặng lẽ theo sau.
Theo đuôi Đàm Sóc ra phòng hóa trang ở hậu trường, trên hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, cô xoay người né tránh, ẩn mình sau bức rèm.
“Cô Hàn! Sao cô đã đi rồi?!” Một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ưỡn ẹo lắc lư cái mông đứng trước mặt Hàn Sóc.
“Chị Tranh, thế nào?” Thấy có người đến, trước mặt Hàn Sóc sáng lên, ngay cả cây guitar ta yêu thích cũng bị quăng sang một bên, vội vã đứng dậy nghênh đón.
“Cái gì mà thế nào?”
“Ca khúc của em thế nào? Ông chủ đó nói sao?”
Người phụ nữ ngẩn người, nhưng thoáng chốc đã phản ứng lại: “Đương nhiên là rất hay rồi! Cô không thấy khán giả ở dưới reo hò ancore sao?”
“Vậy chị thấy chuyện ra đĩa hát…”
“He he, không vội. Cô hút điếu thuốc này đã, chị đưa cô đi gặp vị đó.”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên rồi. Em gái sau này sắp phát rồi đấy!” Đáy mắt người phụ nữ mang theo ý cười, ý vị thâm sâu.
“Cảm ơn chị!”
Người phụ nữ đưa điếu thuốc đến, móc bật lửa ra, trong lòng Hàn Sóc ngứa ngáy, cổ họng nghẹn lại, “Không, không cần…”
“Khách sáo với chị cái gì chứ?”
Khống chế cảm giác ngứa ngáy từ trong xương cốt, Hàn Sóc khó khăn mở mắt: “Cảm ơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866587/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.