“Ngoan, còn có không gian phát triển mà.” Lục Chinh xoa tóc cô.
Đàm Hi hất tay anh ra, ngoan em gái anh ấy!
Người đàn ông cười hai tiếng, đổi lấy một cái trợn mắt giận dữ.
“Trước khi... chúng nó lớn thành kích cỡ thích hợp, không được mặc nữa.”
“Cái gì mới gọi là kích - cỡ - thích - hợp chứ hả?” Đàm Hi chớp mắt.
Bàn tay co lại, năm ngón tay chụm vào: “Không nắm được.”
Lại một cái gối bay qua, trúng giữa mặt.
Cô nàng Đàm trăm mối sầu lo.
Vậy mà hùng tâm của đồng chí Chinh lại vẫn tràn đầy chí khí.
Hai người xuống lầu ăn cơm, vẫn là cải trắng đậu phụ, nhưng không thấy rượu thanh đâu cả.
Đàm Hi chống cằm chờ mãi, chờ mãi.
Lục Chinh đưa đũa cho cô, “Ăn đi.”
“Rượu đâu?”
“Không có rượu.”
“Tại sao?”
“Còn muốn say lần nữa à?”
Đàm Hi: “...”
Cơm nước xong, hai người nắm tay nhau, chuẩn bị đi dạo.
Sau suối nước nóng có một rừng trúc, dựa vào sườn núi, trước lối vào có cắm một biển báo hiệu --- “Cấm vào!”
“Có vào không?” Đàm Hi hỏi anh.
“Em có muốn vào không?”
Lắc đầu: “Tối như ma ấy, bỏ đi, lỡ như có con rắn tự nhiên xồ ra thì phiền toái to ấy.”
Hai người đi dạo bên ngoài hai vòng, tuy vậy, cánh tay của Đàm Hi vẫn sưng lên mấy nốt đỏ.
“Ngứa...” Cô duỗi tay gãi.
Bị người đàn ông ngăn lại: “Tới chỗ lễ tân lấy thuốc, đừng dùng tay.”
“Oh.”
Lễ tân rất chu đáo, không nói gì mà đưa cho cô một tuýp thuốc mỡ.
Hai người tìm một chỗ ngồi ở một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866565/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.