“Nếu ngài không quan tâm tới tỉ lệ tử vong trong quá trình chấp hành nhiệm vụ thì đương nhiên có thể.” 
Ria của ông Cát nhếch lên, cười ha ha hai tiếng: “Coi như tôi chưa nói gì đi.” 
Khóe miệng Thời Cảnh giật giật. 
Lục Chinh đứng lên, sửa lại cổ tay áo: “Danh sách lính đủ tư cách tôi đã chuyển tới ban chỉ huy rồi, năm người dự bị tôi giao lại cho căn cứ, bước đầu dự tính bỏ ba lấy hai.” 
“Ôi đệch...” Thời Cảnh chậc chậc, rung đùi đắc ý, “Hơn một trăm tám mươi người mà cũng chỉ có năm người lọt được vào mắt của lão Lục thôi sao? Còn khiến một phần ba người phải vào bệnh viện quân khu nằm nữa chứ, đây là tình tiết thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc à?” 
Trầm ngâm trong một cái chớp mắt: “Cũng gần như thế.” 
Thời Cảnh: “...” 
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” 
“Này, từ từ! Sao cậu chẳng quan tâm gì tới vết thương của tôi thế hả? Có phải là anh em không đấy? Tôi nói cho cậu biết nhé, thuyền nhỏ tình bạn nói lật là có thể lật ngay được đấy!” 
“Nhìn cậu tung tăng nhảy nhót, miệng lưỡi sắc bén thế kia, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.” 
“Lão Lục à, cậu đang khen tôi hay khinh bỉ tôi thế?” 
“Cậu thích thế nào thì là thế ấy.” 
“Cái gì?” 
Lục Chinh vỗ vai hắn: “Người anh em, bảo trọng.” 
Sắc mặt Thời Cảnh xanh lét, mấy ngày nay anh ta ở trong bệnh viện, toàn phải ăn mấy món cơm dinh dưỡng nhạt nhẽo vô vị, còn bị lệnh cưỡng chế phải nằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866545/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.