Lại nói, Trần Khải không gặp được Đàm Hi, đành phải xách hộp cơm giữ nhiệt lên văn phòng, sau đó lại vội vàng trở về phòng họp tiếp tục nghe báo cáo.
“... Hôm nay tạm dừng ở đây.” Lục Chinh dẫn đầu rời đi, thư ký Trần theo sát phía sau.
Còn đang ấp úng chưa biết phải nói thế nào thì BOSS đã lên tiếng trước---
“Là ai?”
Trần Khải trả điện thoại lại cho anh, “Lễ tân ạ!”
Người đàn ông nhíu mày, sao lễ tân lại có số điện thoại cá nhân của anh chứ? “Tiếp tục nói.”
Trần Khải chỉ có thể căng da đầu nói thẳng ra chuyện Đàm Hi tới, “... À, cô Đàm mang cơm tới, chắc là bữa... bữa trưa cho sếp.”
Càng đến cuối cùng càng lắp bắp, bởi vì anh ta đã nhìn thấy mặt BOSS trầm xuống trong nháy mắt.
“Đi rồi sao?”
“Vâng.”
“Không lên à?”
“Sếp không nghe máy, vì thế...”
“Có nhắn lại gì không?”
Thư kí Trần lắc đầu.
Lục Chinh đẩy cửa văn phòng ra, bốn hộp giữ nhiệt đặt chỉnh tề ở trên bàn, ánh mắt người đàn ông ấm áp.
Lấy điện thoại ra, gọi lại.
Trần Khải thấy thế liền lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Không ai nghe máy?
Cũng đúng, nếu cô ấy phải dùng điện thoại của lễ tân để gọi cho anh thì nghĩa là không mang điện thoại theo bên người rồi, cô nhóc đỏng đảnh này...
Lục Chinh lắc đầu, lại gọi về máy bàn ở nhà, lần này rất nhanh đã có người nhấc máy.
“Alo?”
“Vú Trương.”
“Cậu Lục à, tôi đang định gọi cho cậu thì cậu đã gọi tới rồi...”
“Có việc gì ạ?”
“Cô Đàm mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866529/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.