Choang--- Choang---
Hai chai bia nện lên đầu hai người, máu lập tức chảy ra như trút.
“Đi mau!” Đàm Hi cắn răng.
Ngu xuẩn vừa thôi, lúc này mà còn đứng đần mặt ra thế!
Ân Hoán nhảy dựng lên, hai chân đá vào ngực hai người kia, Mao Tử lảo đảo lùi về sau rồi ngã ngồi xuống đất, Quạ thì trợn trừng mắt rồi ngất luôn.
Đàm Hi chạy trước, Ân Hoán chạy theo sau, chỉ vài bước đã vượt qua cô, túm mạnh lấy tay cô rồi kéo người chạy về đằng trước.
“Anh Mao? Quạ?! Các anh em, đuổi theo---” Phía sau có tiếng bước chân mơ hồ truyền tới, đã thế còn không chỉ có một người!
Sắc mặt Ân Hoán thay đổi.
Đàm Hi cố chạy nhanh hơn, còn không quên quay đầu lườm hắn một cái.
Hai người đều không nói gì, việc cấp bách là phải nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, phung phí nước bọt sẽ chỉ càng hao tổn thể lực hơn mà thôi.
“Qua đây---” Ân Hoán kéo cô qua một lối khác, vừa chuyển qua khúc rẽ, một con dao bổ dưa hấu chém thẳng về phía hai người.
Đồng tử Đàm Hi co lại. Đúng thế, cô gan thì to thật, nhưng đâu có nghĩa cô không sợ chết? Ngược lại, được sống thêm một đời, cô yêu quý mạng sống hơn bất kỳ ai, khi xử lý Ngụy Cương, Đàm Hi nghĩ mình đã rất cẩn thận rồi, không ngờ vẫn bị người khác phát hiện ra manh mối.
Đương nhiên, trong chuyện này, phần lớn nguyên nhân xuất phát từ bên phía Ân Hoán, bởi gần đây bọn họ quá huênh hoang, ai nấy đều như nhà giàu mới nổi, làm gì có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866527/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.