Điện thoại đột nhiên rung lên, có cuộc gọi đến.
Một số điện thoại lạ.
“Alo?”
“Em gái, chào buổi chiều, mời cô đi ăn tối, thế nào?” Giọng điệu cà lơ phất phơ, mang theo cái thói côn đồ ưa đùa giỡn.
Đàm Hi cau mày, “Tống Bạch?”
“Wow! Không ngờ cô vẫn còn nhớ tới tôi, bất ngờ quá…”
“Sao anh biết được số điện thoại của tôi?”
“Trên đời này, không có chuyện gì mà anh đây không biết”
Đàm Hi cười hờ hờ hai tiếng, “Anh ba hoa như vậy, ba anh có biết không?”
“Ba tôi không quản tôi.”
“Thứ lừa bịp!” Tên này chắc chắn đã lạm dụng quyền lực.
“Này, anh đây thích nghe cô mắng chửi, mắng thêm vài câu nữa xem nào?”
“Đồ thần kinh!”
“Ngoan, nghe lời dễ sợ.”
Đàm Hi im lặng, muốn phun nước bọt đầy mặt anh ta.
“Ra ngoài ăn cơm, tôi mời.”
“Anh kêu tôi đi thì tôi đi à? Anh là ai?” Kiêu căng, không coi ai ra gì.
“Anh đây mời, đó là sự vinh hạnh của cô, đừng có không biết nể mặt!” Tống Bạch hơi tức giận, anh ta chưa bao giờ bị phụ nữ chọc tức thế này, đây là lần đầu tiên nữa đấy!
“Ồ, tôi vốn chẳng hề biết nể mặt những người không có da mặt như anh đâu.”
“Mẹ kiếp, mắng ông à? Cô có tin… Alo? Alo? Mẹ kiếp!”
Đàm Hi nhét di động vào trong túi xách, làm tư thế muốn xách túi đồ, bị anh tránh đi, “Để anh.”
Cô nhún vai, đi theo sau lưng.
Hai người đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe, Lục Chinh vứt hai chiếc túi to vào ghế sau, đi vòng qua đuôi xe mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866499/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.