Vẫn là giọng điệu mềm mại nũng nịu ấy, thêm chút ít âm mũi, tạo nên sự thân mật khác thường trong đêm tối vắng lặng.
Giống viên kẹo, sền sệt nhưng ngọt lịm.
“Sao thế?” Anh bất giác nhẹ giọng xuống.
Đáy mắt nhấp nhô, giống như một viên đá ném vào trong một mặt hồ tĩnh lặng, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng nhỏ.
Chưa ai từng nhìn thấy qua một Nhị gia như thế.
“Lục Chinh…”
“Ừ.”
“Lục Chinh… Lục Chinh… Lục Chinh…” Giống như một đứa bé vừa cố chấp vừa bướng bỉnh, một tiếng nối tiếp một tiếng, những tiếng sau lại tủi thân hơn tiếng trước.
Một người nhạy cảm như anh lập tức phát hiện ra có điểm bất thường.
“Ngoan, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm thấp của phái mạnh, mang theo hàm ý an ủi.
Vỗn dĩ Đàm Hi chẳng thấy gì, nhưng vừa nghe anh nói, đầu mũi bỗng thấy cay cay, vành mắt bỗng nhiên ửng đỏ.
Giống như một đứa bé té ngã, vốn không đau đâu, chỉ cần phủi tay phủi chân là có thể vui vẻ đứng dậy, nhưng nếu lúc này có người lớn xuất hiện, rồi xuýt xoa thương yêu các kiểu, đảm bảo đứa bé đó sẽ khóc rống lên ngay.
Bây giờ Đàm Hi cũng đang rơi vào trạng thái đó.
Nhất là một tiếng “ngoan” của anh đã chọt trúng vào nơi mềm yếu nhất trong con tim của cô, sự tủi thân ùa đến bất ngờ, nước mắt cũng rơi ngoài dự liệu.
“Đều tại anh…”
Lục Chinh hoảng sợ, phản ứng đầu tiên có phải là người nhà họ Tần đã biết được điều gì rồi không, nhưng suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866494/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.