“Không bị người ta thấy mặt chứ?” 
“Đám Nhất Sơn lái xe máy tới, ai cũng đội mũ bảo hiểm, chắc không có vấn đề gì đâu.” 
“Còn anh?” 
“Tôi đợi đến khi trùm bao bố rồi mới đi ra, bọn chúng càng không thể nhìn thấy.” 
Đàm Hi vừa nghe thì biết đây là một tên lõi đời, biết rất rõ nên làm như thế nào. 
Ân Hoán như biết được suy nghĩ của cô, ho nhẹ hai tiếng, “Việc này bình thường thôi.” 
Những tên du côn không có tổ chức, không có địa bàn, không có băng đảng như bọn họ, xảy ra chuyện cũng chẳng có ai gánh giùm, có thể lăn lộn được tới hôm nay, ai mà không có cách suy nghĩ và nhìn nhận của mình? Chiêu này tuy không đủ quang minh lỗi lạc nhưng có thể thấy ngay được hiệu quả. 
Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, chuồn đi kịp lúc thì không sợ bị điều tra ra được gì. 
Nhưng phần lớn đều phải xem “đối tượng” là ai trước đã, nếu đối phương là người thuộc giới anh chị, họ cũng chẳng dám tùy tiện động vào. 
Còn những tên công tử nhà giàu, tầng lớp “nhị thế tổ” thì dư sức xử được. 
“Cô chuẩn bị khi nào ra tay với bên Ngụy Cương?” 
“Không cần.” 
“Cô muốn nuốt lời?” Mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi. 
Đàm Hi liếc nhìn hắn, “Ý của tôi là, không cần chúng ta phải đích thân ra tay“. 
“Cô không định thuê sát thủ đấy chứ?” 
Đàm Hi: “…” 
“Chẳng lẽ không phải?” 
Đó! Lại thêm một tên fan não tàn của dòng phim chưởng Hong Kong nữa. 
“Đừng nói với tôi rằng, cô định tìm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866488/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.