Gần đây, Lục tổng có hơi lạnh lùng, đã làm khổ cả một bộ phận giám đốc do thư ký Trần đứng đầu.
“Thứ này mà anh cũng dám mang lên tầng sao? Đi gọi Hàn Uy lên đây!”
Sau một tiếng quát lạnh lùng, cánh cửa đang đóng chặt liền mở ra.
Một vị giám đốc bộ phận bước ra với vẻ mặt xám ngoét, tay cầm văn kiện, run rẩy không ngừng, y như một trái khổ qua bị gió mưa rền rĩ vô tình tàn phá.
Mặt tái xanh, lòng rầu rĩ.
“Giám đốc Triệu, khoan đã.”
“Thư… ký Trần…” Miễn cưỡng nở một nụ cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh có sao không?” Trần Khải thoáng nhìn anh ta.
“Ài…” Cái thở dài này có thể nói là thiên thu vạn khổ ở đây, tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Lục tổng vốn khó tính, anh là bậc lão thành ở công ty rồi, mong anh lượng thứ…”
Trấn an vài câu mới khiến tâm tình đồng chí lão làng này ổn định lại.
Vai chính diện như anh ta đâu có dễ dàng gì chứ!
Vừa quay về vị trí, tinh!
Cánh cửa thang máy mở ra, lại một người chuẩn bị ăn mắng tiến lên.
“Khải Tử, có hóng được gì không?” Hàn Uy đặt mông ngồi trên bàn làm việc, bộ vest rực rỡ, khi đi từ thang máy ra ngoài giống như một chú hồng hạc đang đập cánh.
“Giám đốc Hàn, có thể phiền anh dịch cái mông cao quý của anh ra được không? Đè lên tài liệu của tôi rồi.”
Thư ký Trần ngoài cười trong không cười, ghét là bị người ta gọi là “Khải Tử”!
“Chẳng phải chỉ là ngồi đè lên một tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866446/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.