“A! Hi Tử, cuối cùng bà cũng mở máy rồi! Nửa tháng trời không có tin tức gì, bà đi đến núi Cơ Đốc khai thác đá hoa cương rồi à?” Một giọng nói vang vọng, tốc độ nói vừa nhanh lại vừa gấp, vang lên bùm bụp.
Đàm Hi: “…”
“Đồ chết tiệt, bà nói đi chứ! Thật là tức chết đi mà!”
“Ờ… thì, tôi…”
Đàm Hi bị câu “đồ chết tiệt” của đối phương khiến cho ngẩn tò te.
Nếu có hiệu ứng đặc biệt, xin hãy giúp cô thêm ba vạch đen trên đầu.
“Bà làm sao thế hả?! Có phải là lại bị cái tên Tần Thiên Lâm đó ức hiếp không? Bà đợi đấy, tôi đến tìm bà ngay đây! Cứ ở nguyên chỗ cũ không động đậy gì đâu nhé, tôi đến ngay đấy…”
Trong lòng ấm áp, chút cảm giác ngại ngùng thiếu tự nhiên ban nãy cũng đã tan tành mây khói.
“Ài, bà đừng có rối, tôi không sao cả.”
“Không sao á?” Giọng nói ngừng lại, sau đó lại bộc phát, “Sao lại không sao được chứ? Lần nào bà nói vậy chắc chắn là đều có chuyện cả. Bà bị ngu luôn rồi à? Chịu ấm ức như thế mà còn định một mình cắn răng chịu đựng? Chẳng phải chỉ là một tên đàn ông có hai cái chân thôi sao, chỉ có mình bà mới để ý đến cái hạng đàn ông đó!”
“Tôi…”
“Bà bà bà, bà cái gì? Nhất định không được nói những câu như kiểu bà cam tâm tình nguyện gì đó đấy nhé, bà không thấy buồn nôn nhưng tôi thấy buồn nôn đấy!”
“Không phải, tôi không…”
“Không? Không đau lòng ấy hả? Xì, bà cứ giả bộ tiếp đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham-truyen-chu/3866441/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.